Hi sinh vô điều kiện
Có lẽ mãi mãi cũng chẳng ai hiểu được nỗi lòng của những con người cô độc. Một người đàn ông khô khan, nhạt nhẽo. Đi đi về về cũng chỉ một mình.
Tắt máy, chênh vênh, đầu óc quay cuồng... Cơn say làm anh chao đảo. Ngày nào cũng thế, một vị chủ tịch trẻ có đầy đủ trong tay tại sao cứ nhường cơn say làm chủ? Có người bảo "say để quên mọi thứ", nhưng rồi có phải vậy không?
Mệt mỏi thả tập hồ sơ dày cộm những tài liệu, hợp đồng giá trị lên giường, anh bước vội vào nhà tắm. Ngửa mặt, nhắm nghiền mắt, anh mặc kệ những giọt nước cứ mạnh mẽ lao vào mặt, liên tiếp xối lên sống mũi cao, hàng mi dày, đôi môi nhợt nhạt. Đưa tay nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc ra sau. Bất cần .....
Bước ra từ nhà tắm, có lẽ đã tỉnh hơn một chút. Tấm lưng trần, đôi vai rộng cùng với đầu tóc bù xù đứng trước gương: một gã đàn ông sau một ngày làm việc mệt mỏi. Lớp mặt nạ với vẻ hoà đồng thân thiện khô cứng làm cơ mặt anh mỏi nhừ. Đặt nó xuống, anh quan sát mình trong gương. Đôi mắt đỏ ngầu phản chiếu hình ảnh người đàn ông mạnh mẽ. Anh bước ra ngoài kia với bộ dạng hoàn hảo này. Thứ anh cố tình che giấu, ko phải là sự nhếch nhác xấu xí của bản thân. Mà là một thứ khác. Nhỏ bé. Đơn độc. Một vết thương nơi trái tim đã từng rộn rã, cuồng nhiệt đập vì tuổi trẻ, vì khát vọng. Vì cô. Có lẽ, anh nghĩ, nó đã thành sẹo từ bao giờ. Không đau. Nhưng nằm đó, mãi mãi vĩnh viễn.
"Chả hiểu sao trên đời này lại tồn tại thứ tình yêu khiến con người ta yêu thuơng nhau đến mức có thể làm tổn thuơng nhau, làm mọi thứ vì nhau, hi sinh, nguyện ở mãi bên nhau" Anh nghĩ...
Cái ngày mà cô chấp nhận cho phép trái tim mình ở bên anh mãi mãi. Cũng là lúc anh biết mình đã mất cô. Cô đã cứu anh hay đang giết anh?
Anh đang sống nhờ vào một trái tim. Trái tim kia sống là vì anh..
Từng kí ức về cô cứ ùa về trong anh. Anh nhớ cô, nhớ đôi mắt, đôi môi, mái tóc dài, giọng nói ngây ngô. Nhớ những lần cô vờ giận mà anh bỏ mặc. Nhớ những lần cô trẻ con muốn được anh vỗ về, yêu thương nhưng anh lại không làm được. Có lẽ lúc ấy bởi chính sợi dây chứa đầy nỗi lo của cuộc sống nó đã quấn lấy anh càng lúc càng siết chặt hơn mà khiến anh chẳng còn thời gian để quan tâm đến cô.
Có lẽ anh quá vô tâm!!
Ngoài trời đang mưa, anh tưởng như nhìn thấy sự chia li, sự mất mát đến cùng cực ẩn hiện giữa màn mưa. Anh đứng thẩn người nhìn lại mọi thứ đã trải qua đến tận bây giờ. Anh trở thành một vị chủ tịch trẻ tài giỏi với khối tài sản mà nhiều người mong ước, với chỗ đứng trong top người thành công nhất mà chẳng ai dám mơ đến. Nếu người ngoài nhìn vào có lẽ họ cho rằng anh rất hạnh phúc, nhưng bản thân anh thì lại không. Anh nỗ lực để có nhiều thứ nhưng duy nhất một thứ cho dù anh bỏ ra bao nhiêu công sức cũng chẳng bao giờ có được. Là cô. Mắt anh nhoè đi. Giọt nước mắt lăn nhanh trên mặt và chạm ngay vết sẹo kia. Phía trong lồng ngực, trái tim anh bỗng đập nhanh hơn, nhói lên, quặn thắt.
Giá như...
Giá như căn bệnh ấy không đến với anh thì hai người đã hạnh phúc.
Giá như cô đừng quá yêu anh, đừng hy sinh mọi thứ vì anh.
Giá như cô không phải kí tên vào tờ giấy 'đồng ý hiến tim' mỏng manh kia thì giờ cô đã tận hưởng được niềm vui, hạnh phúc mà cuộc sống ban tặng....
Anh đang tiếc? Hay anh đang hối hận? Chỉ có anh mới hiểu....
Một gã đàn ông cô độc. Chỉ biết mượn rượu để quên mọi thứ nhưng anh lại sai. Khi càng say thì anh lại càng nhớ đến những kỉ niệm đẹp nhớ đến những kí ức buồn. Bầu trời ngoài kia cứ thế mà buông những hạt mưa rơi vô định cũng đủ làm trái tim anh vụn vỡ. Cái cảm giác đau đớn lại càng đau đớn hơn.... Anh mất cô....
Tắt máy, chênh vênh, đầu óc quay cuồng... Cơn say làm anh chao đảo. Ngày nào cũng thế, một vị chủ tịch trẻ có đầy đủ trong tay tại sao cứ nhường cơn say làm chủ? Có người bảo "say để quên mọi thứ", nhưng rồi có phải vậy không?
Mệt mỏi thả tập hồ sơ dày cộm những tài liệu, hợp đồng giá trị lên giường, anh bước vội vào nhà tắm. Ngửa mặt, nhắm nghiền mắt, anh mặc kệ những giọt nước cứ mạnh mẽ lao vào mặt, liên tiếp xối lên sống mũi cao, hàng mi dày, đôi môi nhợt nhạt. Đưa tay nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc ra sau. Bất cần .....
Bước ra từ nhà tắm, có lẽ đã tỉnh hơn một chút. Tấm lưng trần, đôi vai rộng cùng với đầu tóc bù xù đứng trước gương: một gã đàn ông sau một ngày làm việc mệt mỏi. Lớp mặt nạ với vẻ hoà đồng thân thiện khô cứng làm cơ mặt anh mỏi nhừ. Đặt nó xuống, anh quan sát mình trong gương. Đôi mắt đỏ ngầu phản chiếu hình ảnh người đàn ông mạnh mẽ. Anh bước ra ngoài kia với bộ dạng hoàn hảo này. Thứ anh cố tình che giấu, ko phải là sự nhếch nhác xấu xí của bản thân. Mà là một thứ khác. Nhỏ bé. Đơn độc. Một vết thương nơi trái tim đã từng rộn rã, cuồng nhiệt đập vì tuổi trẻ, vì khát vọng. Vì cô. Có lẽ, anh nghĩ, nó đã thành sẹo từ bao giờ. Không đau. Nhưng nằm đó, mãi mãi vĩnh viễn.
"Chả hiểu sao trên đời này lại tồn tại thứ tình yêu khiến con người ta yêu thuơng nhau đến mức có thể làm tổn thuơng nhau, làm mọi thứ vì nhau, hi sinh, nguyện ở mãi bên nhau" Anh nghĩ...
Cái ngày mà cô chấp nhận cho phép trái tim mình ở bên anh mãi mãi. Cũng là lúc anh biết mình đã mất cô. Cô đã cứu anh hay đang giết anh?
Anh đang sống nhờ vào một trái tim. Trái tim kia sống là vì anh..
Từng kí ức về cô cứ ùa về trong anh. Anh nhớ cô, nhớ đôi mắt, đôi môi, mái tóc dài, giọng nói ngây ngô. Nhớ những lần cô vờ giận mà anh bỏ mặc. Nhớ những lần cô trẻ con muốn được anh vỗ về, yêu thương nhưng anh lại không làm được. Có lẽ lúc ấy bởi chính sợi dây chứa đầy nỗi lo của cuộc sống nó đã quấn lấy anh càng lúc càng siết chặt hơn mà khiến anh chẳng còn thời gian để quan tâm đến cô.
Có lẽ anh quá vô tâm!!
Ngoài trời đang mưa, anh tưởng như nhìn thấy sự chia li, sự mất mát đến cùng cực ẩn hiện giữa màn mưa. Anh đứng thẩn người nhìn lại mọi thứ đã trải qua đến tận bây giờ. Anh trở thành một vị chủ tịch trẻ tài giỏi với khối tài sản mà nhiều người mong ước, với chỗ đứng trong top người thành công nhất mà chẳng ai dám mơ đến. Nếu người ngoài nhìn vào có lẽ họ cho rằng anh rất hạnh phúc, nhưng bản thân anh thì lại không. Anh nỗ lực để có nhiều thứ nhưng duy nhất một thứ cho dù anh bỏ ra bao nhiêu công sức cũng chẳng bao giờ có được. Là cô. Mắt anh nhoè đi. Giọt nước mắt lăn nhanh trên mặt và chạm ngay vết sẹo kia. Phía trong lồng ngực, trái tim anh bỗng đập nhanh hơn, nhói lên, quặn thắt.
Giá như...
Giá như căn bệnh ấy không đến với anh thì hai người đã hạnh phúc.
Giá như cô đừng quá yêu anh, đừng hy sinh mọi thứ vì anh.
Giá như cô không phải kí tên vào tờ giấy 'đồng ý hiến tim' mỏng manh kia thì giờ cô đã tận hưởng được niềm vui, hạnh phúc mà cuộc sống ban tặng....
Anh đang tiếc? Hay anh đang hối hận? Chỉ có anh mới hiểu....
Một gã đàn ông cô độc. Chỉ biết mượn rượu để quên mọi thứ nhưng anh lại sai. Khi càng say thì anh lại càng nhớ đến những kỉ niệm đẹp nhớ đến những kí ức buồn. Bầu trời ngoài kia cứ thế mà buông những hạt mưa rơi vô định cũng đủ làm trái tim anh vụn vỡ. Cái cảm giác đau đớn lại càng đau đớn hơn.... Anh mất cô....
Thêm một câu chuyện khác của Thanh Sang
Nhận xét
Đăng nhận xét